HỒI HƯƠNG KÍ SỰ PHẦN II
Ở phần I ta đang nói về cái mũi thì bị lạc đề một chút… (một chút là 1 trang a4 hahaha…) Lại nói về cái mũi trời đánh này. Vừa to vừa đáng ghét lại vừa đỏng đảnh.. Mãi tới bây giờ ngồi ngẫm lại ta vẫn không hiểu cái cánh mũi bị lệch thì liên quan quái gì tới thời tiết?
Nhưng thôi cũng kệ vậy, chỉ biết là ông bác sĩ đó là người cuối cùng ba mẹ ta dẫn tới trong tháng đó.
Tiếp sau đó thì ta không nhớ ta còn bị làm khó dễ bởi cái mũi này nữa không, chỉ nhớ mang máng thỉnh thoảng ta cũng bị sụt sịt, nhưng không đáng lo ngại lắm. Nếu lo ngại thì cũng không phải ta lo nha, nên suy cho cùng ta cũng không cần lo. Ta cũng không hiểu ta kể ra đây làm gì khi mà mình không cần phải lo mình có nên lo cái mũi mình bị gì hay không…
Rồi một hôm nọ, rất đẹp trời, nhưng với ta thì rất xấu.Mẹ ta bảo hay là đợi lớn một chút đem đi cho bác sĩ chỉnh lại cái xương cánh mũi, tiện thể tặng cho ta luôn cái mũi dọc dừa đặng sau này ta đi thi hoa hậu, hay ít ra cũng đi thi hoa khôi cấp huyện xã phường phèo gì đấy. Phần ta thì chỉ nghe thấy được đẹp thì khoái rồi, con gái ai chả muốn được người khác khen ngợi mình xinh đẹp đáng yêu? À thì để người ta ngắm thôi, ai không thích hư vinh? Ta thích mê.
Thế là ta hồ hởi bảo năm con 18 nhớ dắt con đến ông bác sĩ TMV nào cao tay một chút, cho con xinh đẹp cỡ hoa hậu Võ Hoàng Yến hay là Dương Trương Thiên Lý là con mãn nguyện rồi. Ta không nhớ rõ lắm, nhưng mẹ ta hình như có bảo ta còn đòi đi lăng tay để làm chứng những lời ta nói nữa… mà thôi bỏ đi bỏ đi..
Nhiều năm đã trôi qua, tính đến tháng 9 năm nay là ta tròn 18, tự nhủ không biết lời hứa năm xưa mẹ ta còn nhớ hay đãquên? Riêng ta thì có cho vàng cũng không dám nhắc lại, vì ta sau khi lớn tuy vẫn muốn được xinh đẹp, nhưng ta sợ nhất là bị đau nha. Không biết người khác thế nào nhưng ta cưng chiều bản thân của mình nhất. Một lần nữa “Mình không vì mình trời tru đất diệt”. Không trách ta hèn nhát được nha !!!!
Cơ mà ta sợ đau chung quy cũng vì 1 chuyện hận không tài nào quên được của ngày trước: mẹ ta nhổ răng cho ta.
Ôi thôi, đi hỏi khắp nhà ta từ bà ngoại cho đến cha ta, dì ta, cậu ta dì ta chú ta cô ta cậu ta và mợ ta, hỏi xem cách nhổ răng của mẹ ta… đáng sợ đến mức độ nào. Chỉ trách số kiếp ta đúng là số con rệp, “may mắn” sinh ra là con cháu đầu tiên trong nhà, dĩ nhiên cũng là đứa chịu số phận đầu tiên. Lúc cái răng cửa đáng yêu của ta lung lay cũng là lúc mẹ ta chuẩn bị sẵn sàng…
(Lại) một hôm xấu trời nọ, khi cha ta định một lần nữa cho ta đi gặp 1 ông bác sĩ chuyên khoa răng hàm mặt, tạm gọi là nha sĩ, thì mẹ ta đưa tay chặn lại. Bảo rằng không nên làm chuyện vô ích, chỉ cần người phăng tay 1 phát là khỏi tốn tiền tốn của thêm phần đỡ tốn công. Khuôn mặt ta vốn đã phúng phính do bị nựng cắn nhéo quá nhiều, nay lại càng phúng phính hơn do ta trợn má phồng mang vì ta biết rất rõ 1 điều. Ta biết mẹ ta thường ngày nhìn không có vẻ gì nguy hiểm, nhưng mỗi khi dự tính cái gì thì hai con ngươi rất chi là sáng, cộng thêm 1 nụ cười không tài nào thần bí hơn. Ta biết rõ, rất rõ, nên ta sợ. Tuy nhiên, với đầu óc của 1 đứa trẻ có cái răng sữa đầu tiên lung lay thì trí óc chỉ tới vậy thôi, tiếc là không nghĩ xa hơn được nữa.
Lại nói về phần cha ta, sau khi nghe mẹ ta nói như vậy thì lập tức trao tay ta lại cho vợ của mình không một chút gì nghi hoặc, sau đó lại hí hửng đọc tiếp đống báo thể thao còn dang dở trên bàn. Ta biết từ nay ta sẽ không tin tưởng được cha của ta nữa…
Coi như vị cứu tinh đầu tiên đã bị tiêu diệt. Ta đành tìm kiếm trong vô vọng người thứ hai. Nhìn chung quanh, ta nhìn thấy người đang ngồi ăn đu đủ ngon lành bên cạnh má, aka dì ta, với ánh mắt long lanh ân ấn nước cùng với dáng vẻ cầu cứu tưởng chừng như sắp khóc. Dáng vẻ như vậy chỉ cần nhìn vào thì lòng dạ sắt đá cỡ nào cũng phải tan thành nước. Vậy mà…
Ta đã bảo trước số ta là số con rệp. Hoặc là tu vi của ta chưa đủ, hoặc là miếng đu đủ có sức hấp dẫn hơn, nên dì ta sau khi nhìn ta, nhìn lại má ta, nhìn miếng đu đủ.. thở dài một cái rồi thì rút lên phòng cùng miếng đu đủ…
Vậy là tuyển thủ thứ hai cũng bị tiêu diệt ngay từ vòng dắt xe vào cửa.
Ta không bỏ cuộc sớm như vậy đâu nha, bắt đầu hành trình tìm kiếm người thứ ba. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại chỉ còn thấy con miu nằm sưởi nắng bên cửa sổ thôi. Tuy nó không phải người, nhưng ít ra nó theo ta từ khi ta còn lọt lòng mẹ rồi, như vậy cũng tính là người nhà đi.
Thế rồi ta quay sang nhìn nó, không dùng ánh mắt khẩn cầu mà là trừng trừng nhìn nó. Ra lệnh cho nó lại đây ngay tức khắc, không thì đừng trách bà đem mày ra thiến. Nhưng mà rõ ràng là ta tu chưa tới nơi tới chốn. Con mèo nhìn ta, nhìn mẹ ta. … rồi cũng xoay đít bỏ ta mà ra đi ahhhhhhhhhhhhh
Đáng tiếc, số trời đã định. Mẹ ta cũng trấn át luôn được con miu nha T___T”
Chỉ tội nghiệp nhất là cái răng của ta, nó sắp phải xa lìa ta một cách không dễ dàng gì rồi. Có cuộc chia ly nào là không đau buồn không thống khổ? Dù nó chỉ là cái răng nhỏ xíu nhưng nó cũng đã chầu chực cạnh ta suốt bao nhiêu năm trời. Ta (hoặc cha mẹ ta) chứng kiến nó lớn lên từng ngày từng tháng, nay nó sắp rời đi lại phải chịu ủy khuất.. Ai nha, xem ra lần chia tay này đau đớn lẫn tinh thần cả thể xác rồi.
Dùng đủ mọi biện pháp để cố kéo dài thời gian, nhưng bao lâu chăng nữa thì cũng tới giờ hành quyết cũng phải tới. Ta nhìn thấy mẹ ta vẫy vẫy ta lại, rồi hai tay vỗ bốp bốp lên đùi mình như bảo ta phải lại đây ngồi cho ngoan, nếu như cố ý dám cãi thì không chỉ cái răng ta bị đau mà mông ta cũng sẽ chịu số phận tương tự như vậy.
Ta bất giác chột dạ, mông ta 2 ngày trước vừa bị đánh đau do ta có một trận sinh tử với em ta, nay nếu bị thêm một lần nào nữa thì e sợ sau ngày ta muốn ngồi cũng không có mông để ngồi mất.
Phải tự hào nói bản thân ta sinh ra vừa vặn làm sao trở thành một tiểu công chúa được hai họ nội ngoại yêu thương. Trong nhà bất luận già trẻ lớn bé đều hết mực nuông chiều ta, không ai nỡ xuống tay mỗi lần ta ngỗ nghịch. Vì sao? Đơn giản vì cha ta là trưởng nam, và mẹ ta đồng thời là trưởng nữ. Bà xuất giá lúc vừa tròn 18 tuổi, thứ nữ là dì ta kém mẹ ta 5 tuổi nên không tài nào có chồng trước mẹ ta nói chi là có con? Lí do thứ hai, chính là mẹ ta tận 10 năm sau khi lấy chồng mới sinh ra ta, nên ông bà họ nội họ ngoại chờ đợi 1 thập kỉ mới nhìn thấy đứa cháu đầu lòng nhỏ xíu nằm gọn gàng trong lòng mẹ vô cùng xinh xắn đáng yêu. Thử hỏi đứng trước một tình cảnh như vậy, có ai nỡ đối xử không tốt với ta hay không?
Nói Võ Diệp Thúy Vy ta là một cô tiểu thư từ trong trứng không bao giờ chịu ủy khuất, cũng không hẳn là như vậy. Trong nhà này không ai dám xuống tay với ta, chỉ trừ mẹ ta. Bởi vì lúc nhỏ ta bướng bỉnh ta cứng đầu khó chịu lại thêm phần biếng ăn, mẹ ta luôn luôn sẵn sàng xuống tay mỗi lúc ta ngậm cơm. Mẹ ta đánh ta nhiều lắm, nhưng ta thương mẹ rất nhiều. Không biết thương bao nhiêu, nhưng ta không cho ai động vào đồ của mẹ cả.
Nghe ngoại ta kể hồi đó mẹ ta đi làm xa, dì ta ở nhà mượn áo của mẹ mặc đi chơi. Ta nhất quyết không chịu cho mượn. Hơn nữa còn đu theo cái áo vừa khóc vừa lca “Trả đây trả đây, áo mẹ mà không được mặc”. Thấy ta bấu chặt tới nỗi không gỡ ra đươc, dì ta đành phải cởi áo ra thay vào cái khác, vừa thay vừa nín cười.
Còn 1 lần nữa, ta khi đó bị sốt rất cao nhưng ngoại dỗ cách mấy cũng không ngủ được, nhưng khi ngoại vừa đưa cái áo của mẹ cho ta thì lập tức ta ngủ ngay. Ai nói ta nhõng nhẽo ta không phản bác, ta chỉ cầm kéo phan vào đầu thôi… Đùa chứ, nhõng nhẽo là đặc quyền của con gái. Ai không nhõng nhẽo thì lỗ ráng chịu nha 😛
Ta đến tận bây giờ dù lớn vẫn thích ngủ cùng với mẹ. Hít hà cái hương thơm cùng cảm giác ấm áp an toàn trong vòng tay của người, đối với ta như vậy đã đủ. Cho dù vạn vật có đổi thay, dù toàn bộ nhân loại trở mặt với ta, ta chỉ mong khi quay đầu lại là nhìn thấy vòng tay cùng ánh mắt trìu mến của mẹ… như vậy có chết cũng không hối tiếc 🙂
P.s: À, cuối cùng thì răng ta vẫn bị nhổ thôi, và nhiều cái răng khác sau này nữa. Ta chưa bao giờ phải đi nha sĩ để nhổ răng, đỡ 1 mớ tiền nhờ mẹ ta thôi haha.
(không biết có phần 3 không nữa, ta hứng ta viết tiếp… :-<)